Người dịch: Whistle

“Vậy phải đợi bao lâu?”

“Chúng tôi đã đợi hai canh giờ, trời sắp tối rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Hay là đi hỏi mấy người bên kia xem sao?”

Không gian trở nên yên tĩnh.

Mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt đối phương.

Ai cũng biết, người của quân đội không dễ giao tiếp, còn Hàn đô đầu, nha môn là “người quen” của những thương nhân, người lái thuyền này.

“Để ta đi.”

Một người nghiến răng, chắc là bị ép đến không còn đường lui, người này lôi kéo hai người lái thuyền có việc gấp khác đi về phía quân đội.

Một lát sau.

“Phụt!”

Mấy bộ thi thể được đặt trước mặt mọi người, vẻ mặt sợ hãi vẫn còn đang đóng băng.

“Còn ai có ý kiến?”

Shirley mặc nhuyễn giáp, dẫm lên máu tươi trên đất, từng bước đi về phía đám đông, giọng nói khàn khàn, đầy từ tính vang lên:

“Bước ra đây!”

Mọi người run rẩy, không ai dám lên tiếng.

“Hừ!”

Shirley lạnh lùng nhìn mọi người, khinh thường hừ lạnh: “Ngoan ngoãn ở yên đó, lúc nào có thể đi, tự nhiên sẽ cho các ngươi đi, nếu như ta còn nghe thấy ai ồn ào… “

“Ầm!”

Shirley dậm chân, mặt đất trong phạm vi mười mấy mét xung quanh giống như địa long trở mình, vô số người bị hất ngã, bao gồm cả Hàn đô đầu.

Kình lực khủng bố chấn động trên mặt đất.

“Cút hết cho ta!”

Chu Giáp nheo mắt, âm thầm đánh giá.

Cho dù là dốc toàn lực, thậm chí là kích hoạt Bạo Lực, hắn cũng không thể nào làm được như vậy.

Chỉ xét về mức độ hùng hậu của Nguyên Lực…

Người phụ nữ này tương đương với lục quan Thần Hoàng Quyết, không thua kém gì Lôi Bá Thiên.

“Tướng quân!”

“Đến rồi!”

Quân đội liên thủ với các thế lực lớn phong tỏa tất cả đường thủy xung quanh Thạch Thành, không ngờ Hỗn Thiên phỉ lại chọn con đường này.

Có lẽ là để tung hỏa mù.

Nhưng cũng không thể không phòng bị.

Theo mệnh lệnh, các thế lực tập trung ở hai bên bờ sông ẩn náu trong rừng, sau tảng đá, nín thở nhìn đường thủy ở phía xa.

Các loại thế công đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Vài cường giả Hắc Thiết cũng được gọi đến một chỗ.

“Mục tiêu tên là Mông Nam, là Giao Nhân, rất có thể là cường giả Hắc Thiết hậu kỳ, công pháp mà tên này tu luyện là Bạch Tượng bí chú được truyền thừa từ Đế Lợi tộc.”

Hiếm thấy…

Shirley nói về mục tiêu, khiến cho mấy người chưa từng nghe nói đến đều biến sắc, trong mắt ẩn chứa sự sợ hãi.

Hắc Thiết hậu kỳ!

Cả Thạch Thành cũng chỉ có mấy người, cách đây mấy tháng còn chết một người rưỡi.

Loại tồn tại này vậy mà lại là mục tiêu của bọn họ?

Còn về phần cái gọi là Bạch Tượng bí chú, cho dù Chu Giáp thường xuyên đọc sách ở Tàng Thư uyển, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói đến, có thể khiến cho quân đội phải coi trọng như vậy, chắc chắn là phi phàm.

“Lát nữa, trước tiên cứ dùng người bình thường để tiêu hao Nguyên Lực của gã ta, đợi đến khi thích hợp, các người hãy ra tay, ta sẽ yểm trợ ở phía sau.”

Shirley mặt không đổi sắc:

“Yên tâm, ta đã giết không biết bao nhiêu hung thú tương đương với Hắc Thiết hậu kỳ rồi, lần này cũng sẽ không có gì khác biệt, hơn nữa, còn có cao thủ đang đến.”

“Chỉ cần kéo dài thời gian…”

Shirley dừng lại, mặt mày trầm xuống:

“Gã ta đến rồi.”

Cùng lúc đó, Chu Giáp cũng nghiêng đầu nhìn mặt nước.

Trên mặt sông, ngoài gợn sóng do gió thổi, không có gì bất thường, nhưng một loại chấn động đặc biệt lại truyền đến tai Chu Giáp.

Shirley, chắc cũng đã nhận ra.

“Ào…”

“Ầm!”

Mặt nước yên ả đột nhiên ầm ầm nổi sóng.

Một góc thuyền nhọn từ dưới nước xông lên, đâm lật mấy chiếc thuyền hàng, chen vào giữa đám thuyền, lao về phía dây xích.

Chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện này có hình dáng kỳ lạ, giống như con thoi, hai đầu nhọn hoắc, trên đó còn bị phủ đầy thứ gì đó giống như vảy cá.

Không biết nó đã khuấy động dòng nước thế nào, tốc độ rất nhanh, thuyền hàng vừa tiếp xúc đã bị xé nát, biến thành mảnh vỡ.

“Thuyền của ta!”

“Hàng của ta!”

Tiếng kêu la thảm thiết, đau lòng vang lên từ miệng người lái thuyền.

“Miết Lân toa!”

Shirley nheo mắt, giương cung, nhắm vào con thuyền kỳ lạ cách đó một dặm.

Cây cung trong tay nàng ta cao bằng người, lúc kéo dây cung, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên vặn vẹo.

Mũi tên lại càng kinh người.

Mũi tên dài màu đen, to bằng cánh tay, chỉ cần nhìn một cái là đã lạnh sống lưng.

“Bùm!”

Dây cung rung lên, không khí nhanh chóng vặn vẹo.

Cùng lúc đó…

Một luồng ánh sáng đen lướt qua một dặm, nhanh như chớp đánh vào con thuyền kỳ lạ, tiếng nổ chói tai vang lên.

Một mũi tên…

Thuyền hỏng!

Con thuyền kỳ lạ kia được chế tạo từ thép cứng, độ cứng e rằng còn vượt qua cả xe tăng trong ấn tượng của Chu Giáp, vậy mà lại bị một mũi tên xuyên thủng.

Hơn nữa, vụ nổ còn bao phủ lấy nửa thân thuyền, ngọn lửa chói mắt cuồng bạo bốc cháy.

Uy lực của mũi tên này đã vượt qua giới hạn của Hắc Thiết trung kỳ.

“Lên!”

Shirley mặt mày trắng bệch, rõ ràng là mũi tên này khiến nàng ta hao tổn Nguyên khí, nàng phất tay, ra lệnh tấn công.

“Giết!”

“Giết!”

Người của nha môn, Tô gia, Thiên Hổ bang xông lên, dẫm lên thuyền trên mặt nước, lao về phía con thuyền kỳ lạ đang cháy.

Đủ loại ám khí, mũi tên, bao phủ.

“Vèo!”

“Vèo vèo!”

Rất nhiều thủy tiễn từ trên mặt nước bắn về phía đám người đang lao đến.

Thủy tiễn được tạo thành từ dòng nước, nhưng uy lực lại không thua kém gì mũi tên thật, thậm chí còn có thể xuyên thủng trọng giáp.

“A!”

Trong nháy mắt, tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên tục.

“Cẩn thận!”

“Có Giao Nhân!”

Đám người hét lớn, cũng nhận ra Giao Nhân đang ẩn nấp dưới nước, thế công không khỏi dừng lại, có người còn sợ hãi, theo bản năng lùi lại.

“Ai lùi lại, giết!”

Shirley lạnh lùng phất tay.

Trong nháy mắt, đầu người lăn lông lốc.

Tấn công bằng tạp binh để tiêu hao thể lực của mục tiêu, đợi đến khi mục tiêu kiệt sức sẽ dùng tinh nhuệ để tấn công.

Đây là cách mà quân đội thường dùng để săn hung thú.

Shirley không hề cảm thấy có gì không đúng.

0.48732 sec| 2411.398 kb